[Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

/

Chương 102 【Chuyện hoang đường!】 (1)

Chương 102 【Chuyện hoang đường!】 (1)

[Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

Khiêu Vũ

5.267 chữ

31-08-2025

Nếu phải nói về tâm trạng của Trần Ngôn lúc này…

Sợ hãi thì không còn nữa.

Chỉ có chút nghi hoặc, chút mới lạ, chút kích động, và cũng có chút phức tạp.

Hôn ước?

Lẽ nào là hôn ước từ bé mà phụ thân đã định cho mình?

Vậy nên Cố Thanh Y, người đẹp đến mức có phần yêu mị này… nàng từ một thế giới khác đến đây, tìm đến tận cửa…

Là ngàn dặm đến tặng vợ sao?

Trần Ngôn không nhịn được ngẩng đầu lên đánh giá lại Cố Thanh Y.

Mắt to mặt nhỏ, da dẻ mịn màng, ngũ quan đường nào nét nấy đều xinh đẹp, đuôi mày lại hơi xếch lên, khiến cho gương mặt vốn nên thanh tú dịu dàng lại có thêm vài phần khí chất yêu diễm.

Khí chất này, đối với một số nam nhân, lại càng tăng thêm mấy phần hấp dẫn — đúng vậy, Trần Ngôn chính là loại nam nhân đó.

Xét về dung mạo, tất cả những người phụ nữ hắn từng gặp trong đời hay thấy trên ti vi, bất kể là các nữ minh tinh được tung hô là thần thái ngút trời, hay những mỹ nhân hắn gặp ngoài đời thực như Lục Tư Tư, bà chủ quán…

Tất cả đều bị nàng cho lu mờ, mà còn là lu mờ không chút kịch tính.

Vợ hứa hôn từ bé?

Đây là trời cao ban xuống một Cố muội muội sao?

Trần Ngôn đang mải mê suy tưởng thì lại có chút rối rắm.

Mình…

Chưa muốn kết hôn sớm như vậy!

Ta mới có… hai mươi hai tuổi, vừa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật.

Có được bí kíp của lão thái thái, chẳng mấy chốc sẽ từng bước trở thành đắc đạo cao nhân. Sau này tiền tài danh lợi cuồn cuộn kéo đến… đàn bà thôi mà, lẽ nào lại thiếu?

Chẳng phải nên lăn lộn trong hồng trần thêm mười năm tám năm nữa sao?

Đâu có muốn kết hôn chứ!

Nhưng mà, dáng vẻ này của Cố Thanh Y…

Trần Ngôn nuốt nước bọt.

Cũng không phải là không được… nhỉ?

·

Trong đầu quay cuồng những ý nghĩ vẩn vơ, Trần Ngôn cố gắng chớp mắt mấy cái, rồi nói với giọng điệu có phần phức tạp: “Ta đã hiểu ý định của cô nương…

Nhưng, mong cô nương có thể hiểu cho, chuyện này đối với ta cũng quá đỗi đột ngột.

Ta mới hai mươi hai tuổi, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành hôn sớm như vậy… Cố Thanh Y tiểu thư, ta nói thẳng, cô nương là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng gặp, hơn nữa còn có hôn ước của hai ta…

Nhưng, xin thứ lỗi cho ta tạm thời chưa có ý định thành hôn, nếu cô nương không chê, hai ta thực ra có thể thử tìm hiểu nhau trước, bồi đắp tình cảm…”

Cố Thanh Y ban đầu nghe Trần Ngôn mở lời, sắc mặt vẫn còn bình tĩnh. Nhưng càng nghe, lời nói càng không ra thể thống gì, sắc mặt nàng lập tức sa sầm lại.

Nghe đến câu cuối, mặt Cố Thanh Y đột nhiên đỏ bừng, trong mắt ánh lên một tia tức giận.

Nàng đột ngột nhảy bật dậy khỏi ghế, lao tới tung một cước đá thẳng vào người Trần Ngôn.

Rắc!

Chiếc ghế tre dưới người Trần Ngôn lập tức vỡ nát, hắn không kịp hít một hơi, ngã phịch xuống đất, chỉ cảm thấy nơi ngực bụng bị đá trúng, nguyên khí đều bị chấn tan, mắt tối sầm lại, gần như muốn hộc máu.

“Này, không muốn thành hôn với nàng thì cũng đâu cần phải đánh người chứ?”, Trần Ngôn ôm ngực bụng lớn tiếng nói.

Cố Thanh Y giận dữ quát: “Ngươi mù sao!”

Nàng một tay xách Trần Ngôn từ dưới đất lên, ném tới bên cạnh cuốn sách vàng trong suốt: “Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Ta thành hôn với ngươi? Ngươi, ngươi sao dám nói ra những lời hỗn xược, trái với luân thường đạo lý như vậy!”

Trần Ngôn ngẩn ra, vội vàng nhìn kỹ, chỉ thấy trên cuốn sách bằng vàng bán trong suốt có những dòng chữ vàng trôi nổi, rõ ràng là:

…Trần môn đời thứ mười bảy, con là Quyết, nay chỉ đôi uyên ương mà lập lời thề, xin kính cẩn định ra minh ước này. Sính lễ hỏi cưới đích nữ đời thứ mười bảy của Cố môn, từ nay về sau kết thành lương duyên, định thành đôi lứa, dây đỏ sớm buộc, bạc đầu không phai…

Trần Ngôn nhìn kỹ, đọc đi đọc lại hai lần…

Trần môn đời thứ mười bảy, con là Quyết…

Trần môn đời thứ mười bảy, con là Quyết…

Trần Quyết? Phụ thân của ta?

Trần Ngôn ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Y đang đứng trước mặt.

Cố Thanh Y cười lạnh, chỉ vào dòng chữ 【đích nữ đời thứ mười bảy của Cố môn】 rồi lạnh lùng nói: “Câu này là nói ta!”

Trần Ngôn nuốt nước bọt: “Vậy thì hôn thư này, không phải là hôn ước từ bé giữa nàng và ta…”, mới nói đến đây, thấy trong mắt Cố Thanh Y lại bùng lên lửa giận, Trần Ngôn vội vàng nói nhanh: “Hôn ước, hôn ước này là của nàng… và phụ thân ta?”

Cố Thanh Y nghiến răng: “Phải!”

Trần Ngôn: “…”

Khoan đã, khoan đã… hơi loạn rồi!

Để Trần Đại Thiện Nhân ta sắp xếp lại một chút!

Trần Ngôn trợn to mắt: “Cô nương bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt tuổi.”

“Ta đã hai mươi hai tuổi rồi! Nói cách khác, lúc hôn ước này được định ra, có lẽ ngươi còn chưa chào đời nữa? Còn phụ thân của ta, Trần Quyết... ông ấy sinh được một đứa con trai lớn thế này, chắc cũng phải bốn mươi rồi chứ?”

Cố Thanh Y lạnh lùng đáp: “Thì đã sao? Khi hôn ước được định ra, quả thực còn nhiều năm nữa ta mới ra đời. Đó là do lúc phụ thân ngươi Trần Quyết còn trẻ, lão tổ Trần môn của các ngươi và lão tổ Cố gia của ta đã lập khế ước. Về phần tuổi tác, người tu hành chúng ta thọ mệnh dài lâu, chênh lệch hai mươi tuổi cũng chẳng là gì.”

Nghe vậy, Trần Ngôn lại thở phào nhẹ nhõm — không phải bắt mình thành hôn à? Vậy thì ổn rồi.

Nhưng…

Chớp chớp mắt, Trần Ngôn cười khổ: “Ngươi chỉ vì một hôn ước như vậy mà từ thế giới khác chạy đến đây sao? Loại hôn nhân sắp đặt này, ngươi không thực hiện là được rồi? Hơn nữa ta nghe ý trong lời ngươi, dường như cũng chẳng có hảo cảm gì với Trần Quyết, hà tất phải khổ như vậy?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!